AI MUỐN ĐƯỢC VÀO NƯỚC TRỜI THÌ CẦN PHẢI CỘNG TÁC VỚI CHÚA New 

23/08/2022

Suy niệm thứ Bảy tuần XXI TNC (Mt 25,14-30)

Lễ nhớ thánh Mônica

 

   AI MUỐN ĐƯỢC VÀO NƯỚC TRỜI THÌ CẦN PHẢI CỘNG TÁC VỚI CHÚA

 

Kính thưa quý độc giả, qua đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta nhận thấy Thiên Chúa như ông chủ đi công tác xa trao lại cho mỗi người một số bạc tùy khả năng. Đó là tất cả những gì Chúa ban cho chúng ta và bổn phận mỗi người là dùng số bạc đó để sinh lợi. Chúng ta biết rằng Thiên Chúa là Ðấng dựng nên chúng ta và ban cho từng người những khả năng riêng biệt phù hợp với cá tính và hoàn cảnh. Vì thế số lượng nén bạc nhiều hay ít là tùy quyền của Chúa. Chúa cũng chỉ đòi hỏi chúng ta sinh lợi theo khả năng của mình mà thôi. Thiên Chúa không bắt chúng ta phải làm những gì vượt quá khả năng Người đã ban cho, chỉ cần một chút trung thành là chúng ta có thể làm tốt công việc của Người trao cho. Vì vậy, ai muốn được vào nước trời thì cần phải cộng tác với Chúa!

Sau một thời gian, ông chủ đến và thanh toán sổ sách. Kẻ sinh lợi được năm nén cũng được khen như người sinh lợi được hai nén: “Khá lắm, hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành, được giao ít mà anh đã trung thành thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào hưởng niềm vui của chủ anh” (Mt 25,21.23), vì cả hai đều làm tròn nhiệm vụ của chủ giao với hết khả năng của mình. Phải nói rõ rằng, những khả năng Chúa ban không phải để chôn vùi dưới đất, không phải để cất giữ trong kho nhưng cốt để được sinh lợi, để phục vụ anh chị em. Vậy mỗi người cần cố gắng sống trung thành và làm trọn vẹn với những gì mình đã lãnh nhận, tức là mỗi một người tùy vào điều kiện và hoàn cảnh cũng như bậc sống của mình luôn tích cực cộng tác với ơn của Chúa, với tinh thần trách nhiệm cao để làm cho những ân huệ, những khả năng Chúa ban và ngay cả sự hiện hữu của chúng ta được sinh hoa kết quả trong cuộc sống hằng ngày, là thời gian dường như Chúa để chúng ta toàn quyền thực hiện trong tự do và trách nhiệm. Chúng ta không nên có thái độ như người lãnh một nén, xem Chúa như người hà khắc gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi (Mt 25,24) nên đã lo sợ và đem chôn giấu nén bạc dưới đất, để rồi đến lúc đem trả lại cho chủ y nguyên. Chúa sẽ trách những ai hành xử như thế như ông chủ trong dụ ngôn trách người đầy tớ biếng nhác: “Hỡi đầy tớ tồi tệ và biếng nhác, anh đã biết ta gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi thì đáng lý anh phải gởi sổ bạc của tôi cho các chủ ngân hàng, để khi tôi đến, tôi thu hồi của thuộc về tôi cùng với số lời chứ. Vậy, các ngươi hãy lấy nén bạc khỏi tay nó mà đưa cho người có mười nén” (Mt 25,26-28). Đừng ai nghĩ xấu cho Chúa để rồi sống mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Người. Nhưng hãy sống đơn sơ phó thác như người con thảo đối với cha mẹ mình và hết tình với anh chị em. Một khi được sống trong tình thương và luôn biết gắn bó với Thiên Chúa, chúng ta sẽ chẳng bao giờ thấy sợ hãi nhưng lại sống tích cực lo chu toàn tốt bổn phận của mình với sự cậy trông và tin tưởng vào tình thương quan phòng của Thiên Chúa.

Chúng ta cùng nguyện xin Chúa ban cho mọi người có đức tin vững bền để từng người luôn trung thành với ơn mình đã lãnh nhận là làm phát sinh những điều thiện ích cho linh hồn của bản thân và tha nhân, nhờ đó tất cả mọi người sẽ được hưởng niềm vui của ngày Chúa đến trong vinh quang như thánh nữ Mônica – một người vợ, người mẹ đạo đức mà Giáo hội nhớ đến hôm nay. Suốt cuộc đời, thánh nữ đã can đảm, hy sinh và bền bỉ trong kinh nguyện trước những đau khổ gây ra bởi người chồng kỳ thị màu da lại ưa ngoại tình, ông ta là một người tính tình nóng nảy, cộc cằn và có lối sống thiếu đạo đức. Cụ thể, những việc làm đạo đức như cầu nguyện, thăm hỏi, giúp đỡ người cùng khổ của Mônica đã làm cho ông ta bực bội. Tuy vậy, ông vẫn giữ được sự kính nể đối với vợ mình. Nhờ lời cầu nguyện của bà Monica, một năm trước khi người chồng qua đời cả ông và mẹ ông đã được rửa tội. Rồi đến Augustinô – người con hoang đàng, ưa sống lêu lổng, lười biếng lại còn theo giáo phái Manichaeism (Giáo phái Nhị Nguyên). Một giáo phái coi thế giới nguyên thủy xung đột giữa ánh sáng và bóng tối. Sau khi chết, con người được đưa khỏi thế giới vật chất để trở lại thế giới của ánh sáng, nơi mà từ đó sự sống của nó được tạo thành và điều này khiến cho thánh Mônica rất đau khổ. Vì thế, đã có một lần Monica đành phải đuổi Augustinô ra khỏi nhà. Mặc dầu vậy, thánh nữ vẫn tin tưởng rằng với lời cầu nguyện, Augustinô sẽ sớm được ơn ăn năn trở lại. Thánh nữ can đảm, nhẫn nại và tin tưởng vào sức mạnh của lời cầu nguyện rồi cứ theo người con đi hoang này đến tận Roma. Nhưng khi Monica đến Roma thì Augustinô lại trốn mẹ đi Milan. Không thất vọng, Monica đã đến Milan, ở đó gặp được Thánh Ambrôsiô, nhờ người, Mônica đã vui mừng nhìn thấy Augustinô được ơn về lại với Chúa sau 17 năm trong nước mắt và kinh nguyện của mình cộng với ơn Chúa ban. Mẹ và con được hạnh phúc trong Chúa chẳng được bao lâu rồi trên con đường trở lại cố hương, cả hai đã dừng chân tại Civitavecchia và Ostia vào năm 387. Chính ở đây Mônica đã trút hơi thở cuối cùng để lại cho Augustinô một sự nhớ thương và người đã kết thúc cuốn Tự Thuật của mình ở đây. Ai cũng phải công nhận rằng, nhờ gương sống đạo đức của một người mẹ mà mà Giáo hội có được một người con là thánh Augustinô tiến sỹ. Một niềm vui vô cùng lớn lao nhưng là một niềm vui phải trả bằng một cái giá đắt thật lớn. Rõ ràng một người mẹ nhờ ở sức mạnh Chúa giúp đỡ hình thành nên trong linh hồn người con của mình hình ảnh của Chúa trên trời. Bởi vậy, ai muốn được vào nước trời thì cần phải cộng tác với Chúa!

Nôbertô – Thiên Phước

 


Liên quan khác